Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha
Phan_25
-không thể được, tôi không thể làm trái lương tâm của một vị bác sĩ.—Người đàn ông đó lắc đầu liên tục.
Dường như đang nghe được một điều rất buồn cười, âm thanh mang gợn phát ra bao phủ lấy căn phòng, người đàn ông đó sợ đến nỗi nuốt cả nước bọt để kiếm tìm sự sống.
-ông thật có lương tâm vậy ư?
Ngừng một chút Tiễu Mễ nhìn lém lỉnh.
-50 triệu… tôi không cần ông làm việc gì quá đáng chỉ cần một câu nói của ông, ông sẽ có 50 triệu trong tay mà không tốn giọt mồ hôi nào, quá lời rồi còn gì?
Tiền? con người dù có thành thật trong sáng như thế nào thì thứ họ cần và không cưỡng lại được chính là tiền, có tiền việc gì cũng sẽ nhanh gọn.
Người đàn ông đó suy nghĩ một chút lại nhìn ánh mắt khinh tởn của tiễu Mễ lòng ông toát lên chút tham lam xen lẫn sợ hãi.
Và rồi tiền cũng đã lấn chiếm lương tâm cao cả mà ông ta nói, cái gật đầu nhanh chóng được đáp trả.
Khoảng 1 tiếng sau, Nam Phong nhanh chóng quay lạitrong taycòn xách mấy bọc đồ ăn đẩy cửa bước vào. Đặt thức ăn lên bàn Nam Phongnở nụ cười với ông bác sĩ , rồingồi xuống nắm lấy tay Tiễu Mễ ngọt ngào như kẹo đường.
-Em có đau chỗ nào không? Bác sĩ khám cho em chưa?
-Em thấy khỏe rồi.—Tiễu Mễ nở nụ cười yếu ớt với Nam Phong nhưng ánh mắt hằng hộc liếc nhìn ông bác sĩ đang đứng bất động phía sau anh
-Bác sĩ vết thương của cô ấy vẫn ổn chứ?—nam Phong xoay người lại nhìn ông bác sĩ.
Hít thở thật sâu để lấy can đảm cho những chuyện mình sắp nói ra, người đàn ông đó lượng lừ.
-Vết thương của cô ấy không có sao cả sẽ sớm lành lại thôi.. nhưng….
Câu nói dang dở khiến Nam Phong trao mài, Tiễu Mễ trừng to mắt nhìn ông ta với ý: “sao không nói hết còntrừng trừ gì nữa?”
-Cô ấy đã có thai hai tuần, đáng tiếc cái thai đã không còn giữ được , thành thật chia buồn cùng hai người
Nói rồi ông ta cuối đầu bước nhanh ra khỏi căn phòng, , có vẻ ông ấy đang cắn rứt lương tâm thì phải?
Tiễu Mễ giả vờ đau buồn nhỏ vài giọt nước mắt
-con…con.. là con của chúng ta…
Tiễu Mễ ra vẻ đau đớn không ngui, nước mắt như mưa đầu mùa khiến Nam Phong càng khó xử, chuyện có con ngay lúc này thật sự là điều quá bất ngờ. Nhưng buồn cười thay là đứa bé lại không còn, tất cả điều là do anh nếu không thì đứa bé sẽ rất khỏe mạnh. Một linh hồn bé nhỏ khao khát chào đời nay đã tan thành mây , đó là con của anh là giọt máu của anh.
-anh xin lỗi, là lỗi của anh.—Nam Phong ôm lấy Tiễu Mễ an ủi, nỗi đau cùng tội lỗi không ngừng dấy lên trong tim, ngay cả khi nhẫn tâm giết cả nhà bọn khốn kia anh vẫn ung dung nhưng còn bây giờ sao mà điều hiện tại khó thở quá, chính tay anh đã giết hại con ruột của mình, thì ra anh đã hiểu “Gieo Nhân nào gặp quả đó”
Tiễu Mễ cứ thế mà khóc lóc, cô đang đợi một câu nói từ cửa miệng của Nam Phong, đợi đến bực cả mình.
-Anh đã không bảo vệ được mẹ con em.—Nam Phong vuốt vuốt lưng cho những tiếng nấc kia dịu xuống.
-Anh đừng tránh mìnhnữa, có lẽ chúng ta không có duyên để nhìn thấy đứa bé ra đời.—Bỏ bờ vai Nam Phong ra, Tiễu Mễ dùng cặp mắt sưng húp nhìn Nam Phong.
Vội vàng ôm lấy Tiễu Mễ lần nữa, Nam Phong nói lí nhí nhưng đủ đểngười khác nghe thấy.
-chúng ta sẽ kết hôn, anh sẽ bù đắp cho em.
-Thật không? Hay là do anh nhất thời muốn vậy? anh đang tội nghiệp em sao?—Dù mọi chuyện đã đạt được nhưng tiễu Mễ muốn giả vờ nai tơ một chút để Nam Phong phải ngã vào lòng cô không điều kiện, đã diễn thì phải diễn cho giống chứ?
-em đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần biết là anh yêu em và anh sẽ bảo vệ em.
Chương 98
Bao giờ sẽ nín, bao giờ sẽ ngưng? Bao giờ thì sẽ quên, bao giờ thì thôi nhớ? Bao giờ thôi sợ bóng đêm, bao giờ thì hết ám ảnh quẩn quanh về những lối mòn đã cũ? Bao giờ anh ghé lại, chìa tay dẫn em đi hết nổi buồn?
Ngay lúc này Tiễu Mễ chỉ muốn hét thật to cho cả thế giới này biết, Nam Phong sẽ lấy cô, cuộc sống của cô đã có thay đổi lớn, chỉ cần một câu nói, tốn một chút nước mắt thì mọi chuyện đã thành công,không còn trướng ngại vật nào có thể ngăn cản được thứ cô đang nắm chắt trong tay
.
Niềm vui xa xỉ của kẻ mập mờ trong căn phòng trắng len lỏi qua lớp cửa sổ dày kín, một chút khe hở mở ra khiến người khác nhìn vào mà chất chứa nỗi niềm, nó như pho tượng đứng trời tròng ngoài cửa, đôi bàn tay lơ lững vào khoảng không rộng lớn. tại sao cửa lại không khóa? Tại sao lại mở hờ như vậy? phải chăng ông trời bắt nó phải nghe phải nhìn thấy điều này?
Có thật là anh sẽ lấy cô ấy? có thật là tình cảm kia dễ dàng đổi thay như vậy?
Gia Tuấn đứng phía sau cũng hiểu rõ tâm trạng ngay lúc này của nó, hai tay anh đặt lên bờ vai có vẻ đang run lên. Nó lắc đầu kéo vội cạnh cửa đang khép hờ kia, như đang tự mình đóng lấy điều gì đó?
Thờ ơ đúng chất kẻ mất đi lí trí nó không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nhanh chóng lặng lẻ bước từng bước lang thang trên hành lan bệnh viện,đôi tay Gia Tuấn nắm chặt lại rồi quay đi.
Nó chẳng biết mình đi đến đâu, thời tiết oi bức đến ngạt thở khiến ai cũng phải tìm một nơi nào đó có chút dịu dịu của gió tươi, còn nó cứ đi mãi đi giữa một sa mạc cô đơn, đáng sợ.
“Két”
-cô điên sao đi đứng cái kiểu gì vậy?
Gia Tuấn ôm nó tránh khỏi chiếc xe vô tri vô giác kia, trờivừa nắng, cộng thêm cái nhảy tim khi xém tí thì gây án mạng khiến chủ xe đó nổi cáu.
-xin lỗi.—Gia Tuấn cúi đầu, rồi nhanh chóng tìm một chỗ có bóng râm ngồi xuống.
Giữa dòng đời đáng thương , giữa một sa mạc đầy hiu vắng, nó thật sự bế tắc đáng lẽ ra nó không lên yêu người đàn ông đó nhiều như vậy? sẽ hạnh phúc nếu nó biết kìm nén cảm xúc, biết từ bỏ mà không phải nuối tiếc.
-em làm sao vậy hả? em không nghe thấy không nhìn thấy sao? Hắn ta không xứng đáng để em phải như thế này? Em tỉnh lại đi.—Gia Tuấn tức giận lay lay không ngừng bờ vai kia, tại sao mỗi lần thế này anh không kìm nén được mình, anh đang ghen thật sự nỗi ghen trong anh rất lớn. Anh hận rằng đã không quay về bên nó trước khi nó yêu hắn.
Đôi mắt vẫn như vậy? không khóc không ướt lệ nhìn Gia Tuấn, nó như một đứa trẻ hồn nhiên đến nỗi làm đau chính mình, làm đau cả người ngoài cuộc.
Ánh nắng chói nhòa len qua những tán lá chập chừng vươn lên tóc ai đó.
-Hãy để anh chăm sóc em và đứa bé, chúng ta sẽ rời xa nơi này, anh chấp nhận làm kẻ ngốc thay thế hắn, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em cười như lúc trước.—Gia Tuấn giữ chặt bờ vai nó, dùng đôi mắt chân thành để làm dịu lòng.
Gia tuấn đang nói gì?nó là đang xem phim hay chăng?
Rời xa nơi này chính là thứ nó muốn ngay lúc này,Nam Phong và Tiễu Mễ sẽ làm đám cưới nó còn ở lại đây làm gì? tất cả đã quay về ngay lúc đầu, ngay cái ngày không quen biết nhau, nó sẽ ra đi, đứa bé trong bụng cũng coi như là thứ tơ thừa của cuộc tình đau đớn. dù nó không yêu Gia Tuấn dù đứa con không phải của anh nhưng anh vẫn chấp nhận nó vẫn yêu nó, những thứ Gia Tuấn làm sẽ khiến nó càng thêm mặc cảm càng làm nó thấy có lỗi.
Hai bóng ngườichíu gợi màu nắng đam mê, không nói có phải chăng là chấp nhận, hay chỉ là một chút im lặng để không làm người khác tổn thương.
Tình tay ba nào có hạnh phúc như ta tưởng? kẻ thì nhạt nhòa hạnh phúc người thì cay đắng nát lòng.
Chỉ ước cho quá khứ ngủ yên đừng bị ai ồn ào đánh thức.
Em cười
- Bởi trong quá khứ em là người thất bại
- Nhưng trong hiện tại em là kẻ giàu nhất
........... Nỗi buồn em không thiếu
Tan nát em chất đầy
Anh nhìn có thấy không
- Em dư cảm xúc
- Và.....thừa niềm đau
Chương 99
Cả đời người chỉ có mỗi lần yêu thương, hạnh phúc nhất chính là được ở bên nhau đến đời đời kiếp kiếp, ngọt ngào nhất là được cùng nhau tay nắm tay đi đến cuối con đường.
Làn gió sóng âm ư khiêu gợi bao phủ lấy căn biệt thự xa xỉ ủy mị, Tiễu Mễ cũng đã khỏe lại sau những biến cố xảy ra, Nam Phong đã phải đau đầu để quyết định đưa cô đến gặp cha anh để nói chuyện cưới hỏi. Tiễu Mễ hăng hái đến lộ ra cả mặt, không còn ai có thể thay đổi được Nam Phong là của cô.
Chiếc xe trắng tinh dừng lại ở trước cổng khu biệt thư sang trọng, vừa bước xuống xe Tiễu Mễ đã bám chặt lấy Nam Phong để cho người ta biết được quyền lực của cô ở cái ngôi nhà này.
Bên trong là những kiểu cách choáng ngợp, lộng lẫy hoành tráng như một thẩm cung đầy màu sắc.
-Thiếu gia đã về.—bà quản gia cuối đầu chào hỏi, không khỏi liếc nhìn Tiễu Mễ một cái, không chỉ ông Hùng chán ghét không ưa Tiễu Mễ mà cả người làm lâu năm như bà còn không ưa nữa là đằng khác.
-Ba tôi đâu?—Nam Phong hỏi
-Dạ.. ông chủ ở phòngkhách.- Bà quản gia vẫn không rời mắt cái bộ dạng mắt ói của Tiễu Mễ khi cô cứ khư khư ôm lấy tay Nam Phong.
Nam Phong gật gật đầu đi vào.
Tiếng bước chân của hai người truyền đến tai của người đàn ông đang lay hoay với mớ hỗn độn trước mắt, sắc mặt ông kém hẳn, ông tức giận quăng mấy sắp báo lên bàn, quay qua thì cả ba cặp mắt trạm lấy nhau, điều đáng để người ta ngứa mắt nhất đó là cái ôm cánh tay của Tiểu Mễ, cô như kẹo cao su dính mãi không buông.
-Ba.! con đã về, dạo này ba khỏe không?—Nam Phong kính cẩn hỏi hang, phá vỡ những ánh mắt rực lửa,, và ngay lập tức mấy tờ báo thu hút ánh nhìn của anh
-Cháu chào bác, bác thức làm việc tối vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu ạ?—Tiễu Mễ cúi đầu ra vẻ ngoan hiền, kèm theo sự quan tâm không đáng có, còn giả vờ không để ý đến hành động và sấp báo trên bàn, cô hồn nhiên như nai tơ không màng đến sự đời.
-Tôi chưa chết được, không cần cô rảnh rỗi quan tâm đến ông già như tôi, … chuyện này là thế nào hả Nam Phong—Ông Hùng liếc Tiễu Mễ rồi cầm mấy tờ báo lên quăng trước mặt Nam Phong,
Cô là tôn trọng ông nên mới hỏi hang chào hỏi, vậy mà ông không biết điều dám tỏ ra như vậy? Nếu không phải có Nam Phong ở đây thì có điên cô mới chịunhẫn nhịn kiểu chán ngắt này, nhưng mà vì hạnh phúc của cô cô sẽ cố gắng nhịn nhục. Còn mấy cái tin tức kia thì cô không thèm để ý vì cô là người đưa tin cơ mà.
Đẹp nhất chính là hình ảnh và mấy lời bàn tán vui mắt kia, tin tức kết hôn của cô và nam Phong đã tràn lan dư địa trên các hàng báo, và mấy cái tin anh hùng giải cứu cô chúa trong bữa tiệc bị mỉa mai đến đáng thương, báo chí mà? Độc còn hơn con dao hai lưỡi nữa.
Cầm lên Nam Phong không cảm xúc, anh chẳng nghi ngờ điều gì cả? vì anh nghĩ điều này không sớm thì muộn cũng lên báo thôi, để mấy con sâu bọ kia viết sớm cũng tốt.
Không khí như bị đốt lấy khó thở đến bức người,Tiễu Mễ nghiến răng thở nhẹ lấy lại bình tĩnh, dám đôi đầu với cô đó là chuyện ngu ngốc nhất trên quả đất này.
Im lặng hồi lâu, Nam Phong biết là không thể xóa bỏ rào cản của ba anh về Tiễu Mễ nhưng anh không thể thất hứa như vây được.
-Ba à? ….. Con .. con..,. chúng con dự định sẽ làm đám cưới.--- Nam Phong chấp tay lại nhìn biểu hiện của ông Hùng .
Tiễu Mễ nghe thấy mà không khỏi hài lòng, dành nụ cười đểo cho ông, nhìn mặt cô thích thú mà ứa gan.
Sau một lúc không thấy ông Hùng lên tiếng, là ông đồng ý hay đang suy nghĩđến vấn đối đầu với phù thủy bóng đêm.
-Cháu hứa.. sẽ là một con dâu ngoan .. một người vợ đảm đang… một người mẹ tốt… cháu sẽ chăm sóc Nam Phong, cùng anh ấy gánh vác công việc củaTrần gia
Cô nói vậy hình như có quá trắng trợn không? Như hể tạc cả gáo nước lạnh vào mặt người ta.
Nói mà như gai cứa vào da thịt người nghe? Khiến ông Hùng tức đến không nói lên được lời, chuyện này cuối cùng cũng đã xảy ra, ngặt lỗi Tiễu Mễ lại nắm ngay cái tẩy của ông, thử hỏi nếu ông nói không đồng ý thì cô ta sẽ làm gì? lúc đó ông sẽ mất đi một đứa con trai mà bốn năm qua ông yêu thương, dành tâm quyết để đào tạo.
Không nói gì cả ông Hùng đứng dậy bước đi, hành động này khiến Nam Phong ngạc nhiên cuối cùng là đồng ý hay không đây?
Thấy vậy tiễu Mễ đứng ngay dậy chạy đến nắm lấy cánh tay ông Hùng ra vẻ thân quen mĩm cười.
-Cháu cảm ơn bác đã đồng ý.
Ông Hùng dùng ánh mắt cay độc nhìn cô, người đàn bà này thật quá thủ đoạn, không sao,ông đồng ý cho cô về làm thiếu phu nhân Trần gia, chứ không nói sẽ tốt với cô, để cô sống yên trong cái căn nhà này, làm con dâu của Trần gia đâu có dễ.
Tiễu Mễ nói rít qua kẻ răng đủ để cả hai cùng nghe thấy.
-Ông rất biết điều, yên tâm đi tôi sẽ giữ bí mật đó cho đến lúc chết, tôi hứa sẽ không nói nhưng tôi không chắc rằng sẽ không có người học lại, người ông lên đối phó là con nhỏ Bảo Ngọc, nếu để cô ta khiến Nam Phong nhớ lại thì ông và cả tôi đều sẽ mất tất cả.
Không bao lâu nữa cô sẽ là vợ Nam Phong sẽ là bà chủ trong cái ngôi nhà này, nhưng cô không an tâm, nếu ngay cái ngày cưới nó mà đến phá đám thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, cô không thể không đề phòng được, một cái đầu thì không làm gì được nhưng kéo thêm một người cùng nhấn vào thì trước sau gì người có lợi vẫn là cô. Cô không tin ông Hùng để yên cho nó phá vỡ bí mật của ông.
Ông hùng hoài nghì nhìn Tiễu Mễ, những lời cô ta nói có tin tưởng được không đây, ông là quên nghĩ đến việc Bảo Ngọc,dù gì cũng từng một thời nồng nàn tình yêu với Nam Phong. Nhưng có lẻ cô gái đó sẽ không có đủ nghị lực để khiến Nam Phong nhớ lại đâu, nếu nhớ thì đã nhớ ra từ lâu rồi.
chuyện trước mắt là tìm cách để Tiễu Mễ không được yên khi sống trong căn nhà này.
Mĩm cười lạnh lùng ông Hùng bước lên lầu, Nam phong đi đến bên Tiễu Mễ cùng cô nhìn về phía bóng lưng gầy gò kia.
- Con cảm ơn ba.—Nam Phong nói với theo, ông hùng dừng một chút rồi đi mất hút.
Dù không được câu nói nào từ cửa miệng của ba anh nhưng chắc ba anh đã đồng ý rồi nên mới không có phản ứng gì?
Nam Phong lấy xe đưa Tiễu Mễ về nhà, trên đường đi hai người hạnh phúc nói cười với nhau, trong lòng Tiễu Mễ thì vui đến không thể tả nỗi chỉ muốn hét thật lớn. còn Nam Phong thì khác, anh thấy không được vui, có chút gì đó len lỏi trong con tim anh, cảm giác không ổn, rất trống trải. Chiếc xe tĩnh mịch lăn bánh trên con đường phía trước, trong bóng tối những tiếng rít len qua ô cửa kính, lạnh chút nhưng ấm áp hơi thở.
Chiếc xe nhanh đuổi theo gió đi đến một nơi nào đó, chạy mãi chạy mãi cuối cùng chiếc xe cũng lưu luyến dừng lại trước cửa một căn hộ cao tầng.
-anh không chúc em ngủ ngon ư?—Tiễu mễ lém lỉnh nhìn Nam Phong đang dựa người vào thành xe, trông anh đẹp hoàn mĩ đến nỗi không cưỡng lại được một con người biết bao nhiêu trái tim khao khát chiếm hữu.
-Em ngủ ngon.— Nở nụ cười Nam Phong tựa thiên sứ với đôi mắt lấp lánh ánh màu kim.
-Ngủ ngon.—tiễu Mễ tiếc nuối nhìn Nam Phong, ngày mai sẽ có sự thay đổi không hề lớn, cô sẽ đi thử áo cưới cùng anh, đi mời bạn bè, đối tác đến dự, thật sự là cô rất vui, vui đến nỗi quên mất cả chính mình là ai, chỉ cảm nhận được rằng qua đêm nay thôi cô sẽ là người hạnh phúc nhất quả đất này, là một cô dâu xinh đẹp nhất.
Gió lặng yên mang mùi thơm đến bên người.
Một vòng tay cứng cỏi ôm lấy cô từ phía sau, cả người Nam Phong tựa vào người Tiễu Mễ, cái ôm ấm áp mà khiến người khát thèm được như họ.
-Hãy hứa rằng : em sẽ yêu anh và không bao giờ lừa dối anh.—Hơi thở của Nam Phong nóng ấm phả vào sau gấy cô, môt luồng điện tê dại khiến Tiễu Mẽ chết lặng.
như luồng gió nhẹ, Tiễu Mễ nhón người hôn lấy bờ môi kia, nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng.
-Em hứa.—Mĩm cười Tiễu Mễ đi lùi về phía sau, luyến tiếc bờ môi ai đó rồi nhanh chóng khuất sau bóng tối.
Chỉ còn lại mình Nam Phong đứng đó nhìn vào một khoảng lặng. nhứt thời anh mĩm cười rồi cùng con tuấn mã hưởng thụ cuộc đua với tử thần.
Chiếc xe lăn bánh để lại làn khói trắng bay trong đêm tối.
Trong xe Nam Phong nhâm nhi điếu thuốc, anh nghĩ rất nhiều điều, đột nhiên hình ảnh của nó lại xuất hiện trong tâm trí anh, nụ cười đó, hình bóng đó thật sự làm anh phát điên.
Không hiểu được anh đang nghĩ gì? tại sao lại nghĩ đến nó?
Nhấn ga phi nhanh trên con đường váng bóng người, để khiến bản thân thôi nghĩ lung tung, chiếc xe điên dại mặt sức đùa giỡn cùng con đường nham hiểm. Cơn đau đầu khi không lại tái phát, rất lâu rồi không có hiện tượng này, không phải anh đã tìm được người cần tìm rồi sao?Đau đến nỗ tung với những mảnh kí ức vỡ vụt chạy nhảy trong đầu, một vài nụ cười của một cô gái nào đó, hình ảnh nắng chíu gọi vật gì đó lấp lánh giữa một góc trời bình yên, cái ôm đùa giỡn cùng ai đó.
Không chịu được nữa, chiếc xe cùng nỗi đau đó mà lạng lách trên đường, vài tiếng cọ xát của xe và đường khiến những thứ âm thanh rùng gợn phát ra.Chiếc xe mất đi tầm lái như con sói khát khô máu giữa sa mạc không người cứ thế mà lao, đến khi chuỗi kí ức dừng lại ở những màu máu ướt đẫm lan tỏa chiếc xe trong quá khứ, anh mới bất đầu tỉnh giấc , chiếc xe ngừng lại với những âm thanh khá đáng sợ, một mình cô đơn trong bóng tối Nam Phong đau đớn đập đầu vào xe ,ngước mặt lên để không cho giọt nước ngự trị đôi mắt đen kia rơi xuống, tựa cả người trên chiếc ghế lạnh toan,rốt cuộc là chuyện gì? tại sao lại bức bối đến thế này.
Chương 100
Nhà Nguyễn Hoàng.
Thu xếp xong xuôi đồ đạt nó mới kịp thở, có nhiều lắm đâu tới 2 3 cái vali ấy chứ.
Đi đến cửa sổ nó ngước nhìn những vì sao tinh tú trên bầu trời, thật sự rất đẹp khiến người ta mê đắm. Trăng hôm nay cũng tròn hơn mọi khi, nhìn mà khao khát có ai đó cho mình bờ vai để tựa vào.
Bất chợt nó lấy tay xoa xoa cái bụng cảm nhận dòng chảy trong cơ thể, cảm nhận nhịp đập của một linh hồn đang ngự trị.
- con ngoan, vài hôm nữa mẹ và con sẽ đi đến một thế giới khác, thế giới không có ba con, có lẽ mẹ và con không còn có cơ hội để gặp lại ba con nữa. con không trách mẹkhi đã quyết định như vậy chứ?Sau này khi con lớn lên con sẽ hiểu cho mẹ mà, đúng không?
Mĩm cười hạnh phúc nó cứ tưởngđứa bé đang tồn tại và hiện diện ngay trước mặt mình, đêm dài quả thật không sai? Dài đến chán ghét.
“Rầm”
Âm thanh dưới lầu khiến nó giựt mình, đi nhanh xuống , ngay trên cầu thang nó đã nghe thấy những lời cãi nhau.
-Hắn ta thật quá đê hèn mà, còn tổ chức đám cưới nữa chứ? Thật khốn nạn, sao có thể để yên cho hắn sống cuộc sống hạnh phúc.—Minh Quân quát lớn, nhìn mấy tờ báo mà ngứa cả mắt, tin tức đám cưới của Nam Phong và Tiễu Mễ tràn lan trên khắp mặt báo lớn nhỏ, nhiều từ ngữ hết sức sốc óc, lôi luôn cả nó ra mà cân đong đo đếm.
-Chứ anh muốn sao hả? anh muốn nó quậy đám cưới của hắn à? Đem đứa con ra để bám theo hắn.—Thảo Anh bức xúc không ngừng, đúng là hắn quá đáng nhưng nhỏ đéo thèm nói đến, giờ chỉ muốn nó nhanh chóng được trở về là nó của ngày trước, không đau đớn, không ôm nỗi buồn như bây giờ
-em nói vậy mà nghe lọt lõ tay à? Nó là em gái anh, là bạn thân của em đó? Dù gì hắn tacũng phải có trách nhiệm.—Minh Quân lớn tiếng, họ cãi nhau cứ ùng ùng,
-Trách nhiệm? anh tưởng hắn sẽ chịu trách nhiệm, anh ngây thơ quá rồi đó, tất cảđàn ông các người đều là hạng người đó? Chẳng có ai tốt lành, đều khốn nạn như nhau thôi.—Thảo Anh quá đã kích nên không kìm được suy nghĩ trong lời nói, càng khiến thứ vỡ vụn tồn tại, len lỏi ở phía trước.
-Em nghĩ vậy sao? Em nghĩ anh cũng giống như họ, được rồi ừ thì …..
Minh Quân trợn tròn mắt nhìn Thảo Anh, anh biết nếu còn cãi nhau nữa thì mọi chuyện sẽ đi quá xa, đi khỏi tầm tay với, tức giận quá chẳng biết phải làm sao Minh Quân hất tung những thứ trên bàn.
-Đừng cãi nhau nữa?—Nó đi xuống, đôi mắt có hơi đỏ.
Minh Quân chống hôngquay đi hướng khác.
Thảo Anh cũng không thèm nhìn.
Lần này họ giận nhau thật rồi.
Không ai nói tiếng nào cả chỉ cảm nhận được nhiều cơn thịnh nộ không có đường dập tắt.
Minh Quân đi lên lầu và đóng cửa cái” rầm.”
-Tao xin lỗi, vì tao mà hai người cải nhau.—Nó thấy có lỗi đi đến ngồi gần Thảo Anh, Thảo Anh không biết đã khóc bao giờ mà nước mắt nước mũi tèm nhem quay sang ôm lấy nó thúc thích.
Sau một hồi hai đứa ôm nhau khóc đến tận mây xanh thì cũng thôi, hai đức nó lấy tay gạt nước mắt cho nhau rồi lại cười hớn hở kiểu như không hề có chuyện gì xảy ra.
-Mày định đi thật sao?- Thảo Anh có chút buồn.
-Ừ… mày yên tâm đi, tao sẽ quay trở lại chứ có phải đi luôn đâu, bà cô mít ướt.—Nó trêu nhỏ.
-Mày nhớ đó nha.—Nhỏthều thào.
-Biết rồi.. mày và anh hai tao làm hòa đi chứ? Nếu không tao sẽ thấy có lỗi đó.—Nó nhìn lên trên lầu rồi nhìn nhỏ.
-Đéo thèm, kệ hắn.
Định nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại reo lên. Nghe xong điện thoại mặt nó hơi căng thẳng, Thảo Anh quơ quơ tay trước mặt nó.
-ai điện mà mày ngây người ra vậy?
- à.. tao đi đây một lúc, mày ngủ sớm đi….. nhớ…-- Nó nhìn lên lầu rồi cười cười.
- Mày đi đâu? Về sớm nha.
--------------------------------------
Mưa xa lại âm thầm từng đợt lan tỏa, mặc sức ôm trọn lấy những tán lá cây ùm tùm, mưa rồi? mưa buồn đến não nề, khiến ta triền miên trong nỗi đau đớn, mưa sẽ rơi và sẽ che lấy những giọt nước mắt dông kia. Nhìn giọt mưa trong vắt ngoài ô cửa kính chẳng ai hiểu được phía trước con đường làvực sâu không lối đi, là một trái tim đầy tội lỗi
Tại căn nhà lúc nảy giờ đây có vẻ ướt nhòa, ông Hùng buồn bã với ly rượu cay đắng trên tay, cầm chiếc ly thủy tinh lắc nhẹ. Đưa ngay lên miệng nhấp nhép, vài giây sau đó là những tiếng vỡ vụn rơi xuống nền nhà, vài giọt rượu thấm vào tường.
Hành động đó khiến một người con gái hoảng hốt nhìn theo chiếc ly rơi xuống nền nhà, ánh mắt dịu hiền nhìn người đàn ông với nỗi u uất trước mặt.
-Đến rồi à, lại đây ngồi đi.—Ông Hùng chỉ tay vềchỗđối diện ông.
Người con gái đó trần trừ, nhìn sâu vào đôi mắt đen kia, trông ông ấy có vẻ rất mệt mỏi
Nhận thấy được sự hoài nghi ông Hùng cười hiền từ.
-Xin lỗi vì kêu cô đến đây muộn thế này, nhưng chuyện này thật sự không thể để lâu dài được.
Lấy lại can đảm, người con gái đó đi đến và ngồi đối diện với ông Hùng, bờ môi bé nhỏ có chút tái nhợt, có vẻ sức khỏe không tốt cho lắm.
-Bác có gì chỉ bảo ạ?—tiếng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên khiến lòng người ấm áp hẳn, nó nhìn quanh căn nhà nơi này nó từng đặc chân đến và ở đây là những kí ức dịu dàng nhất của ai đó dành cho nó.
-Tôi muốn cô tránh xa Nam phong ra, tôi biết chuyện ở bữa tiệc đã mang đến cho cô nhiều phiền toái nhưng tôi hy vọng cô hiểu.
Nó đưa đôi mắt nhìn ông Hùng, rồi nhanh chóng kéo xuống.
Dù gì nó vẫn muốn biết tại sao ông Hùng lại trở thành ba của Thiên Kỳ, và vì lí do gì khiến ông chấp nhận Thiên Kỳ, khi một người mất đi kí ức cũng coi như là kẻ lang thang.
-Nam Phong là Thiên Kỳ đúng không? Mối quan hệ thật sự của bác và anh ấy là gì?chắc hẳn bác muốn cháu rời xa Thiên Kỳ chính là không muốn cho anh ấy nhớ ra quá khứ, đúng không? Tại sao bác lại dấu quá khứ của anh ấy chứ?Chính bác là kẻ đã chia rẻ bọn cháu , bác biết không hả?
Bức xúc khiến con người ta đặt ra nhiều câu hỏi, những giọt nước nhẹ tựa lông vũ rơi xuống, nó thấy rất lực cười, đôi mắt oán trách nhìn ông Hùng.
Biết mình không phải người cha tốt? biết chuyện mình làm là sai trái nhưng cũng chính vì tình yêu mù oán mà ông đành phải làm vậy?
Ông Hùng thở dài tựa người trên ghế, nó lặng yên nhìn, nhìn những lỗi buồn và nếp nhăn hiện trên khuôn mặt ông.
Mưa cứ thế mà đem những hồi ức xưa quay trở lại, câu chuyện như hể đang xem cuốn tiểu thuyết dài nào đó.
Nó bước đi như kẻ không hồn,cuối cùng thì nó cũng biết được sự thật, có lẻ khi sinh ra nó và Thiên Kỳ đã không thuộc về nhau, nếu như hôm nay ông Hùng không đề nghị nó rời xa anh thì nó cũng sẽ làm vậy thôi.
Nó vừa bước ra khỏi Trần gia, đi được một đoạn thì xe Nam Phong cũng lướt qua nó, họ như hai đường thẳng song song mãi không có điểm gặp mặt, dù họ ở rất gần nhau nhưng mãi chẳng thể tìm thấy nhau giữa cuộc đời này.
Chương 101
---không phải tôi đã nói rồi sao?Các người đám cưới qua mặt nhau à?—Ông Kezin mặt hầm hầm ngồi chéo chân, cái đập bàn khiến mọi người trong công tyđi ngang chỉ biết co chân mà chạy
.
----tôi thành thật xin lỗi, mọi tổn thất tôi sẽ gánh, nhưng rất mong ông sẽ đến và chúc phúc chúng tôi.---Nam phong ung dung như chuyện này vỗ dĩ sẽ xảy ra
--- Anh còn mong tôi đến và chúc phúc ư? Thật buồn cười.—ông Kezin nhếch mép, có ai điên đến mức đó chứ? Hợp đồng bị hủy hình ảnh của buổi tiệc và danh tiếng của ông cũng theo đó mà đi luôn, ngày nào cũng phải mệt mỏi giải quyết mấy cái phóng viên leo đeo như sam dính mãi không buông.
---Tình yêu mà... hợp thì nắm không thì buông, chứ có ai biết trước được điều gì? đúng là tôi không thể giữ được hình ảnh của tình yêu siêu hạnh phúc mà ông mong muốn, nhưng đời người nào ai muốn mình sẽ quên đi hạnh phúc từng có chứ,chỉ là do tạo hóa mà thôi.. dù gì thì tôi rất mong sẽ có được câu chúc phúc của ngài.—Nam Phong cố gắng thuyết phục ông kezin, anh không muốn ba anh phải đau đầu , ngày nào cũng lo lắng chuyện này.
Ông Kezin nhìn Nam Phong không chớp mắt, cũng phải thôi, làm sao có thể cưỡng lại định mệnh, tạo hóa đã cho ta như vậy thì chẳng thể làm khác được.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian